Một nỗi đau cả đời sao liền nổi, những nhát dao em xuyên nát tim tôi. Chỉ hơn
năm trời mái đầu tôi đã bạc, những lời khi xưa em không nhớ gì sao?
Tôi đã nói nếu mình không chung thuỷ, thì chia tay đừng lừa
dối lẫn nhau và tôi đã một lòng vì vợ, bao ngày dài lặng lẽ chăm con. Em không hiểu hay cố tình không hiểu, những ân tình tôi đã
cho em?
Đừng so sánh tình xưa em ạ, cả
cuộc đời này em chả hiểu được đâu! Khi tự trọng là nỗi niềm quá khứ, người
ta đành chấp nhận mất nhau, một câu nói là niềm đau của người con gái: em không
còn xứng đáng với anh!
Và em ạ người ta không còn dám, ngồi một mình đối diện với chồng em! Xin hãy để niềm xưa thành dĩ vãng, sao lại đành so sánh
với hôm nay.
Suốt một đời trai tôi một lòng với vợ, nông nỗi nào chịu
trái đắng hôm nay? Tôi nuốt nỗi đau vì đàn con thơ dại, sao em còn mặc cả với tương lai?
Những dòng thơ tôi viết cho quá khứ, giờ lại dành viết cả cho hôm
nay, tôi không muốn nhưng cũng đành lòng vậy, vì cuộc tình còn
nhiều nỗi đắng cay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét